Một ngày chạm cửa Thiền

Trong dịp khánh thành công trình độc nhất vô nhị - chùa Đồng, hành hương về với địa danh lịch sử, văn hoá và tâm linh của dân tộc - Yên tử qua trang ghi chép giàu cảm xúc tâm linh...

Nhớ nước

Chiều. Mưa. Ngồi trên xe buýt, qua màn mưa, nhìn con sông Sài Gòn, cũng lục bình, cũng nước…  bỗng nhớ quê mình đứt ruột! Tự dưng nước mắt tuôn thiệt dễ!!!

Đồng Vọng quê hương

Hình ảnh ngôi chùa, dòng sông, cây đa, bến nước đã quá đỗi thân quen và gắn bó với đời người qua từng làng xã quê hương. Để rồi, khi tất cả khung cảnh nên thơ bình dị ấy chỉ còn là chút hoài niệm xa xôi, thì tất cả bỗng trở thành một biểu tượng thiêng liêng, ẩn chứa biết bao niềm thương nỗi nhớ…

Sức sống kỷ niệm xưa . . .

Như mọi năm, ngày 20/11 năm nay mọi người lại đến thăm Thầy Cô để chia sẻ, bày tỏ những tình cảm quý mến, tô bồi truyền thống “tôn sư trọng đạo” quý báu của dân tộc. Riêng tôi xin được viết vài dòng về một người Thầy đã khuất, biểu hiện những cảm niệm chân thành và ngậm ngùi gửi tới Thầy - Đại Đức Thích Giác Thành.

Hạnh phúc trong đổi thay

Ngày xưa khi còn học tiểu học, lúc sửa soạn thi vào đệ thất, Má tôi có dẫn anh em chúng tôi đến chùa để cầu nguyện cho được thi đậu. Tôi nhớ vị thầy trụ trì có trao cho Má tôi một quyển kinh, được bao bằng bìa cứng thật dầy trông rất trang trọng. Thầy mở ra, đánh dấu trang, và bảo phải dặn chúng tôi đọc bài kinh này mỗi đêm trước khi đi ngủ. Và mỗi tối nào anh em chúng tôi cũng ngồi trước bàn thờ và tụng bài kinh ấy.

Thất hứa

Mới vừa hôm qua còn gọi điện về véo von với má: “Má, má ơi, má à, con sắp về, mai con về”. Ơi, cái giọng mình lúc đó, nghe như là vòi vĩnh má, ngọt, mềm... Má, ở đầu dây bên kia, lặng im vài giây, rồi: “Ừ, nhà hôm rày cũng hông có gì. Má mới đi tưới cây, nghe điện thoại, bỏ gàu ngoài vườn chạy miết vô...”.

Ký ức chùa làng

Không biết tự bao giờ, người dân vùng quê tôi đã hình thành tập tục ngày Tết lên chùa thắp hương khấn Phật ban cho mưa thuận, gió hòa, mùa màng bội thu, xóm làng đồng lòng làm ăn tấn tới. Tuổi ấu thơ, mỗi lần lên chùa thắp hương niệm Phật, bà nội thường đưa tôi đi cùng.

Hãy thả diều chơn không

Vị bô lão có ý kiến là nên làm những con diều bằng giấy thả lên trên trời để theo dõi tình hình. Dân làng thay nhau cắm cúi làm những con diều lớn nhỏ tùy khả năng mình y theo lời dặn của vị bô lão. Họ thay phiên thả diều lên trời dưới cơn mưa tầm tã. Những con diều lần lượt được thả lên bầu trời xám xịt. Những con diều mang theo niềm hy vọng của những người đau khổ.

Một thóang Trung Quốc – Kỳ II: Cảm nhận 15 ngày ở trung quốc

Trong những ngày lưu lại Vũ Xương, tôi có duyên được các Tăng Ni du học sinh hướng dẫn đi thăm hai ngôi chùa Bảo Thông và Quy Nguyên cùng một vài khu du lịch. Tuy thời gian ngắn nhưng chuyến đi đã lưu lại nhiều dấu ấn tốt đẹp về một đất nước láng giềng phát triển. Đoàn chúng tôi gồm chư Tăng Ni tháp tùng, vị tri khách chùa Trác Đạo Tuyền cùng hai Phật tử Trung Quốc, thầy giáo Lý Quốc Bình và biên tập viên truyện của Vũ Hán, cùng đến Hoàng Hạc Lâu. Đây là một thắng cảnh mà tên tuổi và các giai thoại của nó gắn liền với nhà thơ Thôi Hiệu trong kho tàng văn học Trung Quốc.

Phật là cha mẹ

Có thể do chủ quan, do cảm nhận, do kinh nghiệm hành trì của riêng mình, mỗi khi nhớ tới, mỗi khi thầm đọc những câu kinh, những lời Phật dạy, tôi vừa liên tưởng tới Phật, cùng lúc vừa liên tưởng tới cha mẹ, tôi cảm nhận có đức Phật ở trong mình thì cùng lúc tôi thấy có cha mẹ ở trong lòng mình.

Bài xem nhiều