Trang chủ Văn học Thơ Khi ta sống với bụi trần

Khi ta sống với bụi trần

545

Khi ta sống với bụi trần,
Thì mọi chuyện trên đời chúng ta phải biết.
Giá nhà, giá vàng, giá săng, giá đất,
Giá ngoại tệ, tình hình thị trường chứng khoán.
Mỹ có cấm vận, tăng thuế hàng nhập cảng?
Rồi ta vui buồn, lo lắng.
Và có khi mất ngủ, mất ăn.

Khi ta sống với bụi trần,
Hai đảng choảng nhau ta phải biết.
Vì đất nước sẽ hỗn loạn, biểu tình, đốt phá.
Như Venezuela.
Kẻ chống, người bênh, phân chia ranh giới.
Coi chừng kẻo lại vạ lây.

Khi ta sống với bụi trần,
Cô công chúa nước Anh đau bụng, hoàng tử Bỉ nhức đầu ta phải biết.
Để tán dóc với bạn bè,
Để tỏ ta đây là người trí thức.

Khi ta sống với bụi trần,
Cô người mẫu mà chúng ta tôn làm thần tượng.
Hôm nay mặc áo gì?
Cô thích ăn phở, bún riêu, chơi bài, dạo phố?
Có gầy có béo thêm không?
Có thêm người tình bằng tuổi con mình hay đại gia tuổi gìa khú đế?
Tất cả những thứ đó đều là món ăn tinh thần,
Là tri thức của đời ta.

Khi ta sống mà nhuốm bụi trần,
Cô ca sĩ có giọng ca thế nào chúng ta đều biết.
Rồi ái mộ, rồi chuyển lên các diễn đàn cho người người thưởng thức.
Nếu ai chê, coi chừng bể mặt.

Khi ta sống với bụi trần.
Chuyện đánh ghen, yêu đương bá láp.
Cũng trở thành chuyện lớn của ta.
Bàn luận, khen chê rồi bênh rồi chống.
Rồi lên án, rồi nổi điên.
Như thể chính mình đang đánh ghen, chém giết.

Khi ta sống với bụi trần.
Trào lưu nhân loại thế nào ta phải biết.
Cái tên Trần Thị Trang giờ đây sao lạc hậu.
Phải đổi thành Trang Trần cho nó đẹp.
Nếu có thêm Jenny Trang Trần thì đúng là gái Mỹ.
Và như thế sẽ tăng thêm giá trị.

Nếu ta sống với bụi trần,
Khi Michael Jackson chết.
Vì dùng thuốc an thần quá độ,
Vì buồn nán chán đời.
Ta khóc than thảm thiết.
Còn hơn cả cha mình.
Và có khi tự tử chết theo,
Vì đời chẳng còn ai thần tượng.

Khi ta sống với bụi trần,
Chuyện gì cũng trở thành quan trọng.
Dù là chuyện “bá láp, ruồi bu.”
Rồi tranh luận, hận thù, rồi đâm, rồi chém.
Rồi tán gia bại sản, vào tù.

Khi ta đã nhuốm bụi trần.
Ngây thơ mất rồi trở nên dày dạn.
Từ quê mùa biến thành nhố nhăng, trưởng giả.
Từ thật thà có thể rất khôn lanh.
Bụi trần thế biến con người thành xấu.

Khi ta sống mà vướng mắc bận bụi trần.
Chuyện đúng-sai của đời như cơm bữa.
Nếu ta không biết dằn lòng, kiềm chế.
Rồi nhảy ra bênh chống hung hăng.
Rồi kéo phe, rồi chửi bới lung tung.
Lợi chẳng thấy mà gây thù chuốc oán.

Khi ta sống mà vướng mắc bụi trần,
Chuyện xảy ra ở nơi xa lắc.
Như trời Tây, Ba Tư, Venezuela, A Phú Hãn,
Ta đều muốn biết.
Rồi sôi lên, căm thù, đòi giết.
Như kẻ thù của chính chúng ta.

Khi ta sống mà vướng mắc bụi trần.
Ta lo âu về tình hình thế giới.
Nhưng ta chỉ là hạt cát của Sông Hằng.
Là con giun, cái kiến.
Lo lắng chỉ bạc đầu,
Cả nước Mỹ lo chưa xong làm sao ta lo được?

Khi ta sống với bụi trần.
Thì thế giới này đầy biến động.
Khi ta sống mà chẳng vướng bụi trần.
Thì thế giới này yên tĩnh.
Nó vẫn thế và ngàn đời vẫn thế.

Khi ta sống mà vướng mắc bụi trần.
Lời khen làm chúng ta khoan khoái.
Lời chê làm chúng ta tức giận.
Khi ta sống mà chẳng vướng mắc bụi trần.
Lời khen tiếng chê giống như gió thoảng.
Có khen Phật, Phật vẫn thế.
Có chê Phật, Phật vẫn Như Như.
Kẻ đại trí chẳng bao giờ sống với khen-chê.
Mà đường ta, ta cứ đi.

Khi ta sống mà chẳng vướng mắc bụi trần.
Ta trở về với chính ta.
Không cần vay mượn giá trị của tha nhân.
Và không bị đời cuốn đi như hoa trôi, bèo giạt.

Khi ta sống mà chẳng vướng mắc bụi trần.
Thì chồng ta là vua, vợ ta là hoàng hậu.
Con cái ta là công nương, hoàng tử.
Đó là tài sản quý báu của gia đình.
Chẳng phải nhìn qua nước Anh ước mơ, thèm khát.

Khi ta sống mà chẳng vướng mắc bụi trần.
Có khi phải giả ngơ giả điếc.
Nhưng đó là cái biết của tấm gương.
Sáng soi mà không khởi niệm.
Bởi vì,
“Hoặc thị hoặc phi nhân mạc thức.”(*)

Bạn ơi,
Kẻ thứ dân khen ngợi sự sang cả của nhà vua.
Dù tán thán cả đời vẫn chỉ là dân giả.
Vậy hãy trở về với “nhà giàu tự tánh”.
Như một thiền sư nói thế.
Để thấy tất cả những gì đẹp nhất.
Đều có trong con người mình.
Bạn ơi,
Khi sống mà chẳng nhuốm bụi trần.
Ta không lo trời xập.
Ta không bị dông bão của đời cuốn hút.
Ta ung dung tự tại.
Trong biển khổ mà ta vui.
Trong thăng trầm mà ta an tĩnh.
Trong trói buộc mà ta nhẹ nhàng.
Đó chính là hạnh phúc.
Thế nhưng muốn sống mà chẳng nhuốm bụi trần.
Thì cũng phải theo lời khuyên của ngài Thần Tú:
“Thời thời cần phất thức.”
Qua thiền định, làm lành và tụng kinh niệm Phật.
Sẽ giúp chúng ta,
“Vật sử nhạ trần ai.”

Đào Văn Bình
(California ngày 19/6/2019)

(*) Làm sao biết đời này là đúng-sai? (Hương Hải Thiền Sư)

Sinh năm 1942 tại Hải Phòng. Năm 1954 theo gia đình di cư vào Nam. Năm 1955 quy y Tam Bảo với Hòa Thượng Hải Tràng tại Chùa Phổ Quang, Sài Gòn, được HT ban cho pháp danh là Thiện Quả. Năm 1966 tốt nghiệp Cử Nhân Luật Khoa, Đại Học Luật Khoa Sài Gòn. Năm 1968 tốt nghiệp Cao Học Hành Chánh, Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Phó Tỉnh Trưởng các Tỉnh Quảng Ngãi, Kiến Hoà. Sau 30/4/1975 bị giam cầm 9 năm qua các trại tù từ Nam ra Bắc. Hiện sống tại Hoa Kỳ.