Trang chủ Văn học Ngợi Ca Thiện Nguyện

Ngợi Ca Thiện Nguyện

114
Bạn ơi,
Làm thiện nguyện đã có từ lâu đời trong tấm lòng của tổ tiên chúng ta:
Dù xây chín đợt phù đồ.
Không bằng làm  phúc cứu cho một người.”
Nó khởi đi từ tấm lòng thiện luơng vốn có của con người.
Nhân chi sơ tính bản thiện
Giống như Phật tánh.
Bạn ơi,
Con người ta trông vậy mà yếu đuối.
Rất cần chia xẻ, an ủi, cảm thông.
Cuộc sống này trông vậy mà quá nhiều đau khổ:
Người ăn không hết của,
Kẻ sống nhờ cơm chay miễn phí.
Kẻ ném tiền qua cửa sổ khoe giàu sang, phú quý,
Người tối ngày chạy vạy bữa cơm.
Kẻ con cái đầy đàn,
Người neo đơn, cô độc.
Kẻ sinh  ra được chào đón như công nương, hoàng tử,
Kẻ sinh ra bị vất bỏ cổng chùa,
Cô nhi từ thuở mới chào đời.
Kẻ được con cái quý trọng,
Người bị cháu con ruồng bỏ.
Kẻ nệm ấm chăn êm,
Người ngủ đường ngủ chợ.
Kẻ nhà lầu xe hơi,
Người lấy mái rơm hay nghĩa trang làm tổ ấm.
Kẻ chân tay lành lặn.
Người tàn tật, lết lê.
Kẻ kiêu hãnh vì mặt mày xinh đẹp,
Kẻ tủi thân vì Trời bắt xấu.
Kẻ ngồi mát ăn bát vàng,
Kẻ kéo xe, gánh gồng ngòai đường phố.
Kẻ trưng diện bạc vàng, kim cương, hàng hiệu, phấn son quá mức,
Người chân lấm tay bùn, áo vá.
Kẻ thông minh sáng sủa,
Người tâm thần cuộc đời phế bỏ.
Kẻ đau ốm thuốc men đầy đủ,
Người dù đã vào bệnh viện, không tiền cũng nằm chờ chết.
Nỗi buồn của đời kể sao cho xiết?
Bạn ơi,
Tôi chẳng bao giờ ngưỡng mộ hay thán phục,
Khi bạn bỏ ra ngàn đô ăn chơi lấy tiếng.
Nhưng tôi lại ngả mũ kính chào nếu bạn dùng tiền giúp đỡ…
 Học sinh nghèo, cô nhi, quả phụ…
Tôi cũng chẳng bao giờ choáng ngợp hay thèm khát.
Khi nhìn một cô gái phấn son,
Quần hàng áo hiệu, xúng xính nữ trang.
Nhưng tôi lại cảm phục khi cô ăn mặc đàng hoàng,
Thăm viếng vùng nghèo, tặng áo ấm cho học sinh sắc tộc.
Thế mới hay:
Làm thiện nguyện nâng cao phẩm giá.
Làm thiện nguyện khiến lòng ta cởi mở.
Làm thiện nguyện khiến anh chị lớn lên.
Làm thiện nguyên giống như chăm lo “ruộng phúc”.
Sau này cháu con hái quả.
Giúp đỡ người đời là chia xẻ.
Là niềm vui là lý lẽ con người.
Bạn ơi,
Không một chính quyền nào có thể…
Giải quyết hết chuyện khổ của đời.
Dù biết rằng con người có số.
Do đuờng tu tích tụ,
Mà giàu-nghèo, sướng-khổ khác nhau.
Chỉ có chúng ta chung lưng góp sức.
Với tấm lòng hay trái tim “bồ tát”.
Trong tinh thần “lá lành đùm lá rách”.
Trong tình thương “chị ngã em nâng”.
Mà giúp nhau chuyển nghiệp trong tinh thần cứu độ.
Một đất nước chẳng mấy chốc huy hoàng,
Nếu tòan dân biết yêu thương, chia xẻ.
Một siêu cường hay đế quốc,
Cũng xụp đổ nếu con người sống bằng ích kỷ.
Nhưng này bạn ơi,
Hãy làm thiện nguyện với tấm lòng trong sáng.
Không  mưu toan,
Dụ dỗ, lọc lừa.
Bằng cả tấm lòng khiêm tốn.
Của cho không bằng cách cho.
Cổ nhân thường dạy thế.
Bạn ơi,
Hãy suy nghĩ cho kỹ khi ném tiển vào những tiệc tùng hoang phí.
Nó không tăng thêm nhân cách hay phẩm giá cho mình,
Mà chỉ là những  lời mỉa mai, nguyền rủa.
Chỉ có sự phục vụ tha nhân là quý giá.
Hãy suy nghĩ cho kỹ khi dán lên mình những bộ quần áo diêm dúa, đắt tiền…
Kim cương, ngọc ngà châu báu.
Nó chăng tăng thêm vẻ sang quý cho mình.
Công chúa mặc áo vá vẫn là công chúa.
Bình dân khóac “áo trời” cũng là dân giả.
Có một thứ nữ trang được người đời chiêm ngưỡng.
Đó chính là đạo đức.
Mà đạo đức tuyệt vời nhất chính là thiện nguyện.
Đào Văn Bình

    (California Rằm Tháng Giêng 2014)

Sinh năm 1942 tại Hải Phòng. Năm 1954 theo gia đình di cư vào Nam. Năm 1955 quy y Tam Bảo với Hòa Thượng Hải Tràng tại Chùa Phổ Quang, Sài Gòn, được HT ban cho pháp danh là Thiện Quả. Năm 1966 tốt nghiệp Cử Nhân Luật Khoa, Đại Học Luật Khoa Sài Gòn. Năm 1968 tốt nghiệp Cao Học Hành Chánh, Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Phó Tỉnh Trưởng các Tỉnh Quảng Ngãi, Kiến Hoà. Sau 30/4/1975 bị giam cầm 9 năm qua các trại tù từ Nam ra Bắc. Hiện sống tại Hoa Kỳ.