Háo hức được về quê ba tháng hè, điện về hàng xóm chờ ba nghe điện thoại, ba dỗ dành: “Thôi để Tết mà về con à!”.
Tháng Mười một, ba chuẩn bị cho hoa và chậu và bắt đầu đếm ngày chờ từng đứa con ở xa về Tết…
Ba nói, củ hoa lay-ơn nếu thời tiết thuận lợi, thông thường từ khi trồng đến khi nở hoa là 75 ngày; hoa thược dược 45 ngày…, phải ươm đúng ngày và chăm sóc tốt để Tết có hoa trong vườn cho mấy đứa con tươi vui.
Tháng Mười hai, rét căm căm và mưa ngập cánh đồng, ba nóng lòng: “lúa sạ trẻ, vườn nhà không dọn dẹp kịp thì con về e sẽ thấy vườn của ba không sạch sẽ ngăn nắp. Con về nhà được ba ngày Tết, tranh thủ làm để con khỏi phải đụng tay, đụng chân”.
Ba thức sớm thức khuya vì Tết. Tranh thủ cho ruộng kịp mùa, cho hoa nở đúng hẹn, buộc từng bẹ cau cho Tết khỏi xác xơ vì gió cuối Đông, quét vội nhện giăng khắp nhà, sắp lại từng khuôn ảnh và lịch bao nhiêu năm rồi không muốn bỏ… Ba tỉa uốn từng nhánh sung, nhánh khế, sửa lại hàng rào đầy gai là gai cho tươm tất hơn, bắt từng đọt bí cho bò có hàng có lối hơn… Ba làm mới tất cả, như ba đang đón chờ khách quý, thiêng liêng…
Hai tháng sắp Tết, ba chăm chỉ nghe đài chờ thông báo bán vé tàu Tết, sáng sớm đã nghe ba điện nhắc: “Mua vé chưa con? Ngày nào con về được?”.
Nửa tháng nữa là Tết, ba tỉ mỉ tơi đất gieo ngò, tần ô rồi cải, xà lách…, mỗi thứ một luống nhỏ xinh xắn cạnh hai hàng cau trước sân nhà, “ba trồng cho tụi con về có rau vườn mà ăn”.
Hơn kém mười ngày nữa mới Tết, năm nào cũng vậy, chắc với ba, mười ngày nữa cũng như ngày mai rồi, trời sẽ vẫn còn lạnh…, ba điện, giọng gấp gáp: “Ngoài ni lạnh lắm, con nhớ đem theo áo ấm mà mặc đi đường”.
Còn năm ngày nữa là Tết. Cả xã nghèo chỉ có một bưu cục, giờ giấc cũng thất thường, ba nói, lúc nào ra ruộng ba cũng đi vòng qua coi có mở cửa không mà điện cho con. Ba chuẩn bị gói bánh Tết, con có làm thêm để đem làm quà cho bạn bè con không?
Năm em trai tự bươn chải học đại học đến năm thứ 3, Tết em bảo bài vở nhiều không về được, đêm 29 Tết, có lẽ là lúc nồi bánh chưng bánh tét đang ùng ục réo gọi, ba điện cho em: “Tết này nhà mình trang trí đẹp lắm, mọi thứ đầy đủ, con đừng ở lại phòng trọ một mình, vào chú mà đón Tết, ngoài này ba mẹ rất vui”. Năm đó ba đã đứng ngồi không yên bên nồi bánh Tết, chắc ba ước ba có thể lo lắng cho em thêm được chút gì trong cuộc mưu sinh để em được vô tư cắp sách đến trường.
Năm thử không về Tết, giao thừa ba điện, giọng cười mà nghe buồn buồn: “Ba đợi đúng giao thừa để điện cho con. Ba vừa thắp hương, đốt trầm cúng, cả nhà đang lạy Phật, ba cầu nguyện cho các con mạnh khoẻ và học hành tấn tới”. Ba lại cười, “ba điện bằng máy cầm tay của em con, giao thừa năm nay cây phát tài nhà mình nở hoa nhiều lắm. Con ở trong đó vui lên nhé. Ba sẽ gửi bánh tét nhân đậu phộng cho con”.
Rồi năm…, ngày 3 Tết con cũng chưa kịp về, ba ngồi lo hoa bàn Phật không còn tươi, e con về sẽ buồn, sẽ thấy được sự không giàu sang của ba mẹ sau một năm ruộng vườn đầy mưa bão.
Mỗi đứa một ngày về, ngày đi khác nhau, ba cứ ngóng nhìn ra cổng. Hàng cau nhà sải bốn bước chân là hết mà nhìn theo ánh mắt ba, thấy sao mà hun hút. Cười vui bên bốn đứa con, ba vẫn nhìn hoài ra cổng, ngồi tiếp khách ba cũng chọn hướng nhìn ra cổng mà ngồi. Còn một đứa em trai con chưa về, ba chờ…
Ngày mỗi đứa con lần lượt lại đi xa, ba tự tay xách bánh ra xe cho mỗi đứa, bánh năm bảy loại nhân, “ba sợ lại xách nhầm”. Đứa thích ăn bánh tét nhân đậu phộng, đứa thích ăn bánh tét nhân đậu xanh còn vỏ, đứa thích nhân đậu xanh không vỏ, đứa thích nhân đậu đỏ, đứa lại không thích làm nhân, chỉ thích trộn đều đậu phộng vào nếp. Nặng lắm mỗi đòn bánh tét chắc nịch của ba. Tiễn con đi, ba nhìn theo xách bánh mỗi đứa con xách trong tay, mắt ánh lên một niềm vui khó tả.
Năm vô tình về lại nhà ngoài dự tính khi Tết còn phảng phất, ngạc nhiên nhìn mấy lát bánh tét, ba bảo, ba mẹ chỉ thích ăn bánh không nhân…
Lại năm em trai không về Tết, đêm 30 ba chờ cầu truyền hình, Sài Gòn đón Tết ngoài đường phố, ba vui ra mặt: vậy thì tốt quá, em con cũng được đón giao thừa như mọi người, chắc cũng vui hơn được chút ít rồi…
***
Tết lại về, không dám mạo hiểm thêm một lần thử không về Tết. Tôi hiểu nỗi chờ mong của ba trong màu xanh hai hàng cau ba thu vào mắt, trong thế ngồi chọn hướng nhìn ra cổng của ba.
Năm người con, có đứa từng khẳng khái sẽ ở với ba mẹ cả đời, giờ cũng đi xa… Người trẻ chốn làng quê bây giờ đều thế. Sau luỹ tre làng chỉ còn là cái tổ ấm để “đủ lông đủ cánh” mà bay. Nhưng cuộc mưu sinh nhọc nhằn nơi quê người không dễ ai cũng có điều kiện để về quê ngày Tết, cho cha mẹ thêm xót xa; cũng có người mải miết tới… quên ngày về đoàn tụ, mặc cho cha mẹ mòn mỏi ngóng chờ…
***
Mỗi giao thừa, nén trầm hương đầu tiên, xin mong cho mỗi gia đình đều được vui niềm vui đoàn tụ. Mong cho mỗi người con đều hiểu cho nỗi lòng chờ con ngày Tết của mẹ cha…
![]() |









