Trong lòng anh em chúng tôi lại thêm một lần chứng kiến một báu vật sống, một nhân chứng sống và là một trong hai cây đại thụ còn lại trong giới âm nhạc Phật giáo ra đi vĩnh viễn. Còn lại đây mỗi một nhạc sĩ Hằng Vang, nỗi ngậm ngùi có lẽ rồi còn mãi luống những xót xa.
Nhạc sĩ Lê Cao Phan trong những ngày cuối đông se lạnh của Sài Gòn, nằm trong căn phòng 115 bệnh viện Thống Nhất, gởi gắm những ngày cuối đời với bệnh duyên những tưởng rằng sẽ qua khỏi như lòng anh em chúng tôi hằng mong nguyện, nhưng có lẽ vô thường đã chia cắt anh em chúng tôi chưa phải lúc, biến nên nổi hụt hẩng đầy vơi này.

Cố Hòa thượng Thích Thanh Tứ – Phó Chủ tịch TT HĐTS GHPGVN trao bằng tuyên dương công đức cho nhạc sĩ Lê Cao Phan
Vì sao vậy ? Vì sức sống đạo tâm vẫn luôn mãi không già, không bệnh và không mất đi. Nó như luôn tràn trề sức sống , nhất là trong lãnh vực âm nhạc Phật giáo, hơn lúc nào hết đang rất cần những cội cây cổ thụ lớn đứng đó, dang tay dìu dắt và che bóng mát cho chúng ta – những người làm âm nhạc Phật giáo trong gai đoạn bị pha tạp, biến dạng, gần như mất phương hướng.
Cần lắm những “Phật giáo Việt Nam” uy dũng, hãnh tiếng trên đường đạo mà với tuổi thọ 50 mươi năm chứng kiến bao thăng trầm thế sự và đạo tình . Bài hát đã đi qua thời gian, lướt qua không gian định kiến và chỉ dừng lại trong tâm khàm người con Phật Việt nam biết quý yêu và trân trọng lịch sử truyền thừa. Chưa có bài hát nào mà có sức sống mãnh liệt đến như vậy, đến như việc có mặt trong văn kiện pháp lý Giáo Hội từ ấy đến nay cũng là điều hiếm có.

Nhạc sĩ Lê Cao Phan phát biểu tại Hội nghị thường niên GHPGVN
Tất nhiên, ngoại trừ yấu tố “Phật giáo Việt nam” là một bản nhạc thuộc hàng lễ nhạc , hoặc hành khúc chính thức của Giáo Hội, còn lại chính là ý nghĩa, giá trị của sự đột phát từ thưở ban sơ, được rút ra từ tâ nguyện thiết tha của một người con Phật, đúc kết nên một tuyệt tác thiên thu, điều mà các nhạc sĩ trẻ sáng tác nhạc Phật giáo bây giờ hãy còn thấy thiếu vằng.
Vì vậy, khi bài hát “Phật giáo Việt Nam” ra đời, khi mà công nghệ lăng xê không có, tác giả sản sinh ra tác phẩm không hề có một động thái PR cho đứa con tinh thần của mình. Tất cả nhường cho duyên sự làm thay. Cho đến tận hôm nay, bài hất ấy vẫn trụ vững nơi cao nhất trong lòng Phật giáo Việt Nam.
Cho dù mãi đến ngày 30.12. 2008 tác giả mới được tuyên dương công đức trong Hội Nghị Thường Niên kỳ 2 khóa VI của HĐTS-GHPGVN, nhưng trước đó bài hát đã được ghi vào Quy Định tại điều 4, Chương 1, Hiến Chương Tu Chính tại Đại Hội Đại Biểu toàn quốc GHPGVN, kỳ VI, 2007. Và nhạc sĩ Lê Cao Phan cũng đã được một lần mĩm cười trong cuộc đời cống hiến, tận tụy âm thầm của mình cho âm nhạc Phật giáo.

HT. Thích Thiện Nhơn – Phó Chủ tịch thường trực kiêm Tổng thư ký HĐTS GHPGVN tặng quà lưu niệm đến nhạc sĩ Lê Cao Phan
Người con của Ngô Xá Đông, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, giờ thảnh thơi xuôi tay nhắm mắt, để lại cho đời ngàn vạn tiếc thương vô hạn. Chấp nhận mất mát trong vô thường không có nghĩa là chấp nhận sự tiêu vong theo những tâm hồn đơn điệu; mà là để khẳng định cho một thế đứng mà có thể lâu lắm (biết đến bao giờ?) mới có được lần thứ hai.
Vâng ! Bài hành khúc “Phật Giáo Việt Nam” bất diệt.
Xin ngậm ngùi tiễn đưa hương linh nhạc sĩ Lê Cao Phan.








