Trang chủ Văn học Tùy bút Tôi đi chùa

Tôi đi chùa

116

Tôi vốn không phải là Phật tử nên chưa đến bất kỳ chùa nào cầu nguyện dù hai ngôi chùa khá lớn được công nhận di tích lịch sử văn hoá cấp quốc gia là Hội Linh và Nam Nhã ( quận Bình Thuỷ – TP Cần Thơ)  chỉ cách nhà tôi vài trăm bước chân nên chiều chiều tôi vẫn nghe tiếng chuông vang vọng. Có lần thấy nhiều người theo đạo tấp nập đến dâng hương lạy Phật, tôi còn bông đùa “…làm vậy liệu có được gì ?…”.

Chiều nay ngồi trong chánh điện nghe tiếng đọc kinh êm êm vang lên kèm tiếng chuông thanh tao thánh thót, tôi chợt giật mình và như muốn trút bỏ mọi ưu phiền trong cuộc sống rất lạ thường. Bao nhiêu giận hờn, ham muốn tranh đua danh lợi, chức quyền bỗng chốc tan biến lúc nào không rõ.

Chợt ngẫm lại cuộc đời mình đã gây ra biết bao tội lỗi : vô tình có, cố ý có. Tôi đã quá vô tâm trước bao cảnh đời bất hạnh đang diễn ra trước mắt. Tôi đã quá thờ ơ trước sự bác ái, nhân tâm của rất nhiều người theo ánh sáng từ bi của đức Phật nhiệm màu.

Những con người áo lam đang thành tâm cầu nguyện giữa chánh điện kia sao thật gần gũi làm sao. Đây rồi những đại đức, hoà thượng, tăng ni đã và đang thoát tục trần gian một cách dịu kỳ đang dẫn dắt những tâm hồn mê muội hướng về cõi Phật. Tôi nghe lòng mình nhẹ nhõm như đã trút đi một gánh nợ đời to lớn lắm.

Tiếng đọc kinh cầu nguyện cứ đều đều vang lên trong cơn mưa chiều tầm tã.

Tiếng chuông chùa lại ngân nga âm điệu bổng trầm thanh thản lạ thường. Tôi cảm nhận ánh mắt từ bi hỉ xả của đức Phật Thích ca đang hướng về mình với sự khoan dung độ lượng vô chừng.