Bạn tôi

Viên sỏi trắng

Con đường hoa nắng

Sắc hoa màu biển

Đạp tuyết tầm mai

PTVN - Buổi sáng mùa đông năm ấy, tu viện Thiên Môn, phía Bắc thị trấn Odeti, chợt xuất hiện một người khách lạ. Không biết y bao nhiêu tuổi...

Ân sư

Tôi ngộ ra rằng khi cái chân thật không còn là chân thật nữa thì mình mới tìm thấy cái chân thật trong cuộc đời. Sáng chủ nhật là buổi thuyết pháp của sư tại thiền viện Vạn Hạnh (TP.HCM). Cuối buổi giảng, tôi chập chững trên đôi chân giả vừa mới gắn xong đến đảnh lễ sư với nét mặt u sầu thảm não:

“Tứ trụ cao thủ” chùa Thiếu Lâm trong tiểu thuyết Kim Dung gồm những...

Thiếu Lâm tự là một trong những môn phái đứng đầu trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, trong môn phái này luôn có...

Xanh mãi cội bồ đề

Cơn mưa chiều vừa dứt, khách vãng lai viếng chùa trú mưa cũng lục tục ra về gần hết. Lúc này thầy Nhật Minh mới có thể lui về phòng để nghỉ ngơi. Thoáng chốc căn phòng tỏa đầy mùi trầm hương thơm ngát. Một ấm trà nóng được pha lên cũng đủ làm dịu bớt cái se lạnh trong cơn mưa tầm tã suốt mấy ngày liền.

Phật ở Kyong-Ju

Tôi ngạc nhiên không thấy Kim vẽ chân dung Phật tổ mà chỉ thấy hình ảnh rừng Kyong-Ju mênh mông, với những hoa cỏ mộc hồn nhiên bên nhau không oán thù

Bức họa chân thật về sự thanh thản lúc cuối đời (phần cuối)

"Trong những ngày tháng cuối cùng, những người đã gặp, những việc đã làm đều khiến Thầy cảm thấy rất mãn nguyện. Cuộc sống của Thầy lúc cuối đời thực sự vô cùng an lạc và thanh thản" .

Ngã rẽ

Đêm đêm, cô thích lắng nghe tiếng còi tàu xa xa vọng về hay tiếng dế rả rích vườn khuya. Thỉnh thoảng, vào những ngày nghỉ, cô thường đạp xe quanh các con đường, đứng để nhìn mặt trời gác núi.

Cái Tết đầu tiên

Đối với đứa con nhà giàu như hắn, cái Tết vui vầy, sum họp bên gia đình, hàng xóm sao mà quá xa xỉ.

Ván cờ sinh tử

Lời vào truyện. Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị thiền sư dạy Đạo cho môn sinh như thế này chưa: “- Này chư tử! Thuở còn trai trẻ,...

Truyện Bóng Áo Nâu (Phần cuối- Cành lá bồ đề )

Buổi sáng, thầy đi thể dục vòng quanh sân chùa với thầy Minh Thanh. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy. Cứ  năm giờ sáng là thầy Minh Thanh từ trên lầu xuống, dừng chân trước cửa sổ phòng thầy. Nếu không nhìn thấy thầy ngồi ở bàn viết thì cất tiếng gọi: Thầy Thanh ơi! Hoặc có khi cũng không cần gọi, cứ đứng đó vài giây là thầy cảm thấy có bạn đến chờ, ra ngay. Chỉ cần thoáng thấy bóng nhau là đủ, đôi khi đi bên cạnh suốt buổi mà hai người chẳng cần nói điều gì, lặng lẽ đi bên nhau thế thôi, vậy mà rất hiểu ý. Có những tình bạn thân thiết như anh em ruột thịt, điều gì ta cũng có thể nói cho bạn nghe, chia sẻ đến từng ý nghĩ, quan niệm.

Bài xem nhiều