Trên cao gió bạt tiếng eo sèo
Ngày tôi lên núi Yên Tử lần đầu chưa có cáp treo. Phải trèo. Chín giờ sáng bắt đầu ở chân núi, trèo lên đến Hoa Yên đã hơn một giờ chiều. Đến đấy đã thấm mệt. Tất cả quyết định sẽ nghỉ đêm tại Hoa Yên, sáng mai mới leo tiếp lên chùa Đồng.
Đi xa để lại nghĩ về gần
Sáng sớm ở Luang Prabang của nước Lào, khoảng từ 5h, không gì hay bằng ra đường và ngắm các nhà sư đi khất thực.
Nén nhang ngày Tết
Hỏi ngày tết, người ta nhớ về cái gì đầu tiên? Có thể anh chị sẽ không trả lời, hoặc vô tình hoặc cố ý; nhưng chắc chắn trong thẳm sâu tiềm thức và bật dậy trước nhất phải là một nén nhang thắp lên ngọn khói thiêng liêng.
Nhẹ lòng nghe tiếng chuông chùa…
Huế thì nhỏ và nhiều biến động. Gần đây, biến động dễ thấy nhất là hình như người dân Huế cứ giật mình thon thót hay choáng ngợp về cụm từ hoa mỹ: “các giá trị Huế”.
Trái Cam
Hình ảnh một thiếu niên, một hành động, một cử chỉ bóp nát trái cam của Trần Quốc Toản vì nhỏ tuổi không đươc dự việc quân, Trần Quốc Toản đứng ngoài, căm giận giặc, trong tay cầm trái cam bóp nát bao giờ không hay... Có thể trong một lúc khác, Trần Quốc Toản cũng không đủ sức để bóp nát trái cam. Nhưng lúc ấy, lúc ấy, trái cam bóp nát. Lúc ấy, lúc ấy, trái cam cũng sẽ nát trong tay các bạn. Các bạn có thấy trái cam đang hừng hực nát trong bàn tay?
Dù có ra sao ..cũng vẫn còn một tấm lòng
Khi khổ cảnh xẩy ra, chúng ta nhìn thấy những vị Bồ tát xuất hiện, những người vì sự đau khổ của đồng loại đến chia sẻ bằng những gì có thể, nơi đó không có màu da, sắc tộc, tôn giáo, chính kiến, tranh giành địa vị, danh vọng, tiền tài… mà nơi đó, chỉ còn có tình người..
Cảm niệm Thành đạo: Hạt Bồ đề bất diệt
Ngày Người thành Phật, cũng là ngày ánh mặt trời quang minh soi rọi khắp thế gian để ánh lên bao niềm hy vọng về một thế giới hòa bình, trong đó con người biết sống hiền lương thánh thiện, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau, trong đó con người đau khổ có một con đường để đi về nơi hạnh phúc...
Ước được về mà thấy Mẹ!
Mẹ đã đi thật xa. “Nhà”của mẹ cũng đã xây xong. Chiều nào ba con cũng đến để “lau chùi” cho qua đi mấy lớp bụi. Viếng mộ mẹ, thắp 3 cây nhang ba không chịu, đòi thắp cả nén “Cho mẹ mi ấm. Tội nghiệp, con đông rứa mà tối ni phải nằm đây một mình lạnh lẽo.”.Con ngậm ngùi gạt nước mắt vào trong.
Nhớ chùa Kim Liên
Khi còn bé, mỗi lần thấy cô đơn, tôi lại chạy ra cánh đồng sau nhà, chạy thật xa, cho đến khi biết mình chỉ còn là một chấm nhỏ trên đồng.
Đường Tăng trong tâm ta
Sư ông tôi bản tính thích trào lộng trong khi giảng dạy, Sư ông thường nói “Người tu đừng để tắt nụ cười trong tâm thức mình”. Vừa nói Sư ông vừa chỉ tay vào tivi nơi bọn tôi đang xem phim Tây Du Ký trong giờ thư giản, Sư ông phá lên cười: “Nơi nào có trí tuệ nơi đó có an lạc, nơi nào không trí tuệ nơi đó dễ điên loạn”.







