Khoảnh khắc bên đời

Rồi mai xa Huế, đi đâu, về đâu, những cơn mưa lạnh lạ trên mấy con đường vàng lá phượng bay vẫn dạt về, có khi, ai biết, cũng như một cô bé từng nói, ai tha phương trong bữa cơm trưa, bất chợt nhớ về, cũng đánh rơi bát đũa để giấu mặt vào đôi bàn tay, bật khóc...

Nhớ Thầy

Đã hơn 10 năm kể từ khi học trường cơ bản Phật học đến nay, cứ vào dịp tết nguyên đán, Tăng ni chúng tôi lại trở về các tự viện đỉnh lễ chư tôn đức thân giáo sư, chư tôn đức lãnh đạo Giáo Hội, trong đó không thể không ghé qua ngôi chùa Từ Quang thân quen.

Đời Ngõ

Về đêm, cái ngõ nhà tôi yên tĩnh lắm, thi thoảng mới có tiếng xe máy nhà ai về muộn rẹt qua. Trong ngày Đông giá lạnh và lất phất mưa bay, chợt nghe trong khuya vắng một tiếng rao: “Bánh mỳ nóng ơ… nóng ơ…!” khà khàn, khê đục mà thấy nao lòng! Đời Ngõ lại thêm một mùa xuân...

Mưa núi trọ mây ngàn

Lần đầu tiên đi A Lưới, tôi hồi hộp và chờ đợi lắm, ấy là một cảm giác rất thật cho bất kỳ ai bước trên những nẻo đường chưa định trước. Mà không hồi hộp sao được, trước khi đi, đứa bạn thân ghé tai nói nhỏ, cậu này, tui đi A Lưới rồi, thôi thì, khỏi chê, không khí chẳng khác nào ở Đà Lạt, lên là thích ngay.

Tản mạn về nghề và nghiệp

Trên chuyến xe từ Đông Hà vào Huế. Xe vừa dừng lại trước Phu Văn Lâu, từ đâu đó chạy đến rất đông những anh, những chú, những bác xích lô, xe thồ hớt ha hớt hải chỉ tay lên xe: người thì "tui chấm chú ngồi ngoài", người thì "tui chấm o áo bông" người thì “tui đón mệ áo nâu”... lòng tôi chợt xao xuyến với bao nỗi suy tư về nghề và nghiệp.

Bóng mát Tổ đình

Thuở nhỏ tôi được cha mẹ cho phép đi sinh hoạt vào các chiều chủ Nhật cùng Gia đình Phật tử Hội An ở chùa Tỉnh hội (bây giờ là chùa Pháp Bảo). Tôi được nhận vào Đoàn Đồng Niên, đội Sen Hồng, sau này đổi thành Đoàn Nam Oanh Vũ, do anh Thái Thiệt Cường làm đoàn trưởng.

Tâm bong bóng

Đứa bé chạy chơi trên vỉa hè với chiếc bong bóng màu xanh. Dưới lòng đường xe cộ vẫn tấp nập qua lại. Tôi ngồi uống cà phê trên vỉa hè và ngắm nhìn đứa bé hồn nhiên cầm sợi chỉ chạy tung tăng kéo theo chiếc bong bóng, với niềm vui thanh thản.

Chánh niệm giữa mùa lụt

Cùng với thảm cảnh lũ lụt  tại Hà Nội, Ninh Bình;  miền Trung đã bắt đầu  vào mùa lụt, những cơn lụt đầu mùa đã tràn về, những hồi chuông điện thoại từ các miền đất nước cứ reo lên liên tục, gọi về hỏi thăm Huế “lụt lội” thế nào. Và mặc dầu là qua điện thoại, nhưng tôi cũng cảm nhận được nhiều tâm trạng buồn lo khác nhau.

“Khách” trên quê mẹ

Kẻ lưu lạc tha hương thường tự phỉnh phờ: gọi nơi chốn mình đang sống là "Quê hương thứ hai" và người dân bản địa nếu có chút tình người cũng gọi là như thế.

Tôi đến với chùa…

Tôi chắc rằng, những người ở quê tôi (làng Hương Cần, Hương Trà, Thừa Thiên Huế) dẫu vẫn ở quê hay đi làm ăn xa đều mang trong mình hình ảnh của ngôi chùa Hương Cần - một ngôi chùa làng rất đỗi bình dị, thân quen.

Bài xem nhiều