Trang chủ Văn học Thơ Trăng nước Vesak ơi

Trăng nước Vesak ơi

63

Trăng nước Vesak ơi! Tứ từ rơi bụi đỏ!
Sử, triết, văn… đội chữ, gậy đường khuya!
Đức Phật hiện chân dung sen khiết bạch
Giữa nghìn dặm ao hồ, nhân thế ngợp hương xưa 

Thắp vầng trăng em ơi! Đêm dài tăm tối quá!
Lối đi về – những cây cầu gỗ mục kiến tri hoang
Bên vực thẳm mọng  hồng bao quả ngọt
Ước mơ xanh của em, của tôi – còn lắm nghĩa bất toàn!

Thơ mặc áo nhân văn – chẳng thần linh, thượng đế
Không dung phàm, chẳng kiểu cách cao sang
Bóng Phật bước đi, sáng nay, là một làn thanh khí
Tự do qua hiên chùa, mây trắng lướt thênh thang!

Trăng nước Vesak ơi! Chữ nghĩa gì, kinh thư tìm xá-lợi!
Giữa tro tàn những kiến chấp đảo điên
Đức Phật hiện, rừng chim đua tiếng hót
Mật ngữ giữa lòng, lần mối gỡ sầu miên!

Chuyện kể rằng, em ơi! quả địa cầu run rẫy!
Đỉnh Hy-ma cúi xuống đỡ chân ngài
Hạn hán nhân tình, chừ, mưa sương mát mẻ
Sa mạc lòng đời, chừ, cây lá mọc chen vai!

Xót cát lầm, xót thương sinh hoạn nạn
Em hãy cùng ta tát cạn biển điêu linh
Phút bất tuyệt, trái tim ta rực lửa
Thấy phù sinh, chi ngại độ phù sinh!
Trăng nước Vesak ơi! Huy hoàng năm châu bốn bể
Phật về rồi, nhen ấm nghĩa yêu thương
Ma với quỷ, chơi chi trò xương máu
Hội nghị vuông tròn, ký kết nén tâm hương

Vật chất hư vinh mỏi mề săn đuổi
Bạc đầu tuyết sương, chân hạnh phúc còn xa
Em giản dị một loài hương hoa cỏ
Phụng hiến đời, mặc trăm sắc se sua!

Cũng như thế là nụ cười, hơi thở
Phật cho ta sự sống phút giây này
Em tỉnh thức cùng nhân gian tỉnh thức
Để kính mừng Vesak, trăng nước rạng trời mây!