Truyền lực sống bằng danh từ và trạng thái
Nhiều năm trước, một giáo viên trường công vẫn được chỉ định đến thăm viếng các trẻ đang nằm điều trị ở bệnh viện lớn của thành phố. Cô giáo dạy các em học để khi bình phục, chúng đi học lại, không bị thua kém bạn bè cùng lớp.
Lời với một người bạn trước khi ra đi
Trong bài điếu văn đọc trước hương linh của một người bạn thâm thiết (có vợ là người Đức), với nhận thức sâu sắc về cuộc sống, và là một Phật tử, Tiến sĩ Nguyễn Tường Bách đã nghĩ về cuộc đời của một trí thức người Việt sống tại CHLB Đức đầy trí tuệ và nhiều ước vọng cho quê hương. Nhân giỗ đầu (10-2005) của người bạn, tác giả đã gửi cho VHPG bản tiếng Việt vừa được dịch từ nguyên bản tiếng Đức. Đây không chỉ là bài điếu văn thường tình mà còn là tâm tư của giới trí thức người Việt ở nước ngoài. VHPG trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Bình yên và dịu dàng
Hàng ngày, bất cứ lúc nào tôi cũng đều nghĩ về các con của tôi, lắng nghe mọi âm thanh từ các con tôi, từ giọng nói, hơi thở và kể cả sự im lặng. Và tôi tận hưởng không khí thanh bình vào mỗi tối, khi các con ở bên tôi và vui đùa tươi tắn trong căn phòng nhỏ có những giỏ hoa phong lữ thảo đu đưa trước gió, với những chú cá vàng đang quẫy đuôi dưới lớp bèo lấm tấm xanh. Rồi tôi lặng lẽ vuốt tóc chúng khi chúng ngủ và sau đó, tôi cũng có thể chìm vào một giấc ngủ hiền hoà.
Phật tại lòng mình
“Hãy ví khổ như rác và hạnh phúc như những đoá hoa…Chuyển hoá khổ đau chính là biết cách biến rác trở lại thành hoa” (Thiền Sư Nhất Hạnh).







