Một sớm ở Viên Minh

Sau bữa cơm chiều, mẹ tôi bảo: Xem ti vi một lát rồi đi ngủ sớm đi con, sáng mai 4 giờ là dậy, mẹ con mình về chùa Ráng. Tôi hỏi: mai có phải là rằm hay mùng một đâu mà mẹ đã về, dưới ấy có lễ gì hả mẹ?

Bến Mẹ

<SPAN lang=FR style="FONT-SIZE: 10pt; FONT-FAMILY: Arial; mso-ansi-language: FR">Đừng ra xa nữa, coi chừng... hỏng cẳng chết trôi con ơi! - Nhớ ngày xưa, mẹ tôi vẫn thường nhắc tôi như thế mỗi buổi chiều ra tắm sông Bồ.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN></SPAN><SPAN style="FONT-SIZE: 10pt; FONT-FAMILY: Arial">Hai phần đời người đi qua.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN>Mẹ tôi không còn nữa.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN>Bến Dấu Hàn trên khúc sông Bồ viền quanh phía Đông làng Liễu Hạ năm xưa nay đã “cũ”.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN>Tôi về thăm lại, chỉ còn thấy cỏ lùng, cỏ lát mọc um tùm.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN>Thế nhưng tiếng vọng của Mẹ – bất cứ bà Mẹ nào trên trái đất – cũng đều là lời kinh ghi nhớ suốt đời cho những đứa con.<SPAN style="mso-spacerun: yes"> </SPAN></SPAN>

Áo lam màu Huế

Mỗi lần nhớ Huế, tôi lại nhớ tới màu áo lam an bình, dịu nhẹ như khói, như sương, màu áo đã đưa tôi qua dòng sông vốn vô thuỷ vô chung của cõi hữu hạn để đến với bến bờ tâm thức tinh khiết, chảy trôi…

Trở về một hồ sen

Có một mảnh ký ức vẫn chập chờn trong đầu tôi từ ngày còn bé…Dẫu đó là một câu chuyện huyền thoại, một huyền thoại bất tận mà rồi sẽ khiến tôi trăn trở kiếm tìm bằng cả cuộc đời…

Một đóm lửa thơ

<P class=MsoNormal style="TEXT-JUSTIFY: inter-ideograph; MARGIN: 0in 0in 0pt; TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="FONT-SIZE: 10pt; FONT-FAMILY: Arial">Mạnh Xuân 2007, anh Hoàng Xuân Thiệu đi du lịch Trung Quốc, khi qua chùa Hàn San, anh có chép lại tặng tôi bài tứ tuyệt lưu danh thiên cổ của Trương Kế.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN>Đó là bài Phong Kiều Dạ Bạc.<SPAN style="mso-spacerun: yes">  </SPAN>Nguyên tác bài thơ nầy đã được Khang Hữu Vi đời nhà Thanh khắc lên trên một tấm bia đá, dựng trong chùa Hàn San.<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" /><o:p></o:p></SPAN>

Một ngày tìm Phật

Đi học nước ngoài phải đối diện và giải quyết nhiều thứ, nhiều lúc con người ta rơi vào trạng thái lơ lửng, trống rỗng, cô đơn và dẫn đến stress trầm trọng. Khi bị thế tôi vội tìm những nơi yên tĩnh để hít thở và an tịnh tâm hồn. Ở Việt Nam, tôi đã từng đọc sách Phật, trong đó có quyển Mùi Hương Trầm của Nguyễn Tường Bách, nói về những cảm xúc của ông khi đi qua những vùng đất chất đầy những dấu tích tâm linh.

Những cánh đồng tỉnh thức

Người ta thường nói về việc “sống một mình trong thiên nhiên”. Điều này rất lạ lẫm với tôi. Tôi đang nhớ lại một ngày hè đặc biệt, dạo tôi lên 9, tôi chẳng làm gì ngoài việc nằm trên một cánh đồng ở miền Nam Ontario đăm đăm nhìn vào bầu trời xanh thẳm.

Cánh cửa cuộc đời mới

Trong cái mất có cái được. Bàn tay của chị tôi những giờ phút cuối không còn cầm được những đồng tiền do mình kiếm ra, không níu nổi dù chỉ một bàn tay trong rất nhiều bàn tay thân yêu của chị, để chị còn có chỗ bám víu với cuộc đời. Gương mặt thanh tú của chị giờ đã đen sạm vì bệnh tật, thuốc thang.

Nhân mùa Phật đản suy ngẫm về mùa sen Huế

Lại một mùa Phật đản nữa sắp trở về, mùa mà người dân Huế quen gọi là mùa Sen, hương sen ngọt dịu và thanh khiết lan tỏa khắp trời cố đô. Nhớ sen, tôi lặng lẽ đi thăm lại các hồ sen ở Huế để cảm nhận cái hương thơm quốc hồn quốc túy của sen đầu mùa. 

Xin ngủ dưới vòm cây

Chắc bạn sẽ không ngần ngại mà chia sẻ với tôi rằng, trước khi ta nhận thức được một điều là cây cỏ vô cùng hữu ích với đời sống của con người, và là người bạn không thể thiếu với mỗi người từ thuở ấu thơ cho đến ngày bạc tóc, thì cây cỏ đã gắn bó với ta từ trong tiền kiếp!

Bài xem nhiều