Những bước chân hoa

Một buổi sớm mai thức giấc, thật lạ lùng, có điều gì đó xảy ra khiến con cảm thấy con không còn là con nữa. Và trong khoảnh khắc ấy, con thấy mình trở thành một chú bướm bay theo những bước chân hoa. Và con đã được trở về…

Ra khỏi nhà mình đang ở

Xuất gia có nghĩa là ra khỏi nhà, rõ hơn là ra khỏi căn nhà mình đang ở; dứt khoát bỏ mà đi khỏi căn nhà mình đang được chở che bảo bọc, hay đang bị ràng buộc, hệ lụy vương mang.

Còn mãi hoàng hoa

Bữa nhận quyển lịch do Công ty TANIMEX gửi tặng, tôi lật đật mở ra xem rồi lầu bầu chê: cái ông thiết kế lịch này sao vô duyên, không dưng tháng Một, tháng Hai thì hình hai thằng nhóc con đang giỡn, còn tháng Ba, tháng Tư thì lại là cảnh cô thôn nữ đang gánh hoa vạn thọ.

Thõng tay trên nẻo về

Có kẻ làm thơ viết “cuối mùa Đông khắc khoải con cúm núm/ Mùa Xuân quê đâu chỉ cách dòng sông/Người quê quen bụi đường nắng gió/ Sợ mỗi tiếng chim cúm núm thức trong lòng”.

Giao thừa

Buổi sáng, trước khi ra cổng, tôi còn dặn con gái một lần nữa: "Con nhớ nhé, ghé qua tiệm hoa mua vài nhánh forsythia, nếu chưa nở thì cắm vào nước ấm ấm, lau chùi bàn thờ cẩn thận, đơm một dĩa quả phẩm, rồi mới đi học sau. Nhớ nghe!".

Bếp lửa phật trên miền đất ALLAH

Trước khi Muhammad Bin Quasim, một vị anh hùng của dân tộc Pakistan đánh bại người Ấn, mở đường cho đạo Hồi tiến vào vùng Gandhara vào thế kỷ thứ 10, miền đất Taxila nằm kề bên thủ đô Islamabad vốn là nơi rạng tâm linh Phật giáo với những tu viện lừng lẫy, được người đời xem là những trường đại học đầu tiên của thế giới Phật giáo do vương triều Asoka dựng xây sau khi Phật lên cõi niết bàn vài trăm năm!

Cành Mai Vô tướng

Tôi  thả từng bước chân nhẹ nhàng trên nền cát mịn giữa lối mòn huỳnh mai vào một buổi sáng cuối Đông. Nắng mới lên. Những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống mặt đất rực lên óng ả. Những giọt sương mai còn đọng lại đầu cành cây, ngọn cỏ, đón nắng long lanh.

Một ngày chạm cửa Thiền

Trong dịp khánh thành công trình độc nhất vô nhị - chùa Đồng, hành hương về với địa danh lịch sử, văn hoá và tâm linh của dân tộc - Yên tử qua trang ghi chép giàu cảm xúc tâm linh...

Nhớ nước

Chiều. Mưa. Ngồi trên xe buýt, qua màn mưa, nhìn con sông Sài Gòn, cũng lục bình, cũng nước…  bỗng nhớ quê mình đứt ruột! Tự dưng nước mắt tuôn thiệt dễ!!!

Đồng Vọng quê hương

Hình ảnh ngôi chùa, dòng sông, cây đa, bến nước đã quá đỗi thân quen và gắn bó với đời người qua từng làng xã quê hương. Để rồi, khi tất cả khung cảnh nên thơ bình dị ấy chỉ còn là chút hoài niệm xa xôi, thì tất cả bỗng trở thành một biểu tượng thiêng liêng, ẩn chứa biết bao niềm thương nỗi nhớ…

Bài xem nhiều