Trang chủ Văn học Tùy bút Đàn chim không trở về

Đàn chim không trở về

89

–    MiMi con có thấy đàn chim của mẹ đâu không ?

Con Mi ngơ ngác nhìn tôi, cái đuôi cuộn tròn ngoe nguẩy trên lưng, nó sủa vài tiếng nhỏ rồi cứ tròn mắt nhìn tôi cứ như là nó trả lời là không thấy.

Sao thế nữa có chuyện gì rồi chăng ? Hay là các chú chim Sẻ này kéo nhau về quê ư,  hình như mùa này đang là mua gặt mà. Nhưng từ chung cư này mà về quê thì xa lắm, có lẽ cánh đồng lúa chín vàng trải dài kia với những đàn châu chấu béo mũm mĩm  kia đang mời gọi các chú chăng. Ơ mà chim Sẻ bé xíu bắt làm sao được những con châu chấu kia chứ. Thôi chắc là chỉ bay nhẩy đâu đó mai chắc sẽ về.

Nhà tôi ở chung cư tít tận trên lầu tám ấy vậy mà  bên cửa sổ và ngoài ban công mỗi sáng về là tiếng chim Sẻ ríu rít, có những sáng chủ nhật nào mà tôi muốn ngủ nướng một chút cũng không được vì cả đàn chim vài chục con réo tôi dậy cho các chú ăn rồi tôi có muốn đi ngủ tiếp nữa thì ngủ còn không là hết ngủ luôn. Mọi nhà ngạc nhiên lắm không hiểu tôi làm cách nào mà có đàn chim trời như thế, vì ở đây đâu có phải là công viên gì chỉ toàn là bê tông thôi, mãi tít dưới tầng trệt mới có bóng mấy cây  thấp lè tè, cằn cỗi.

Họ có biết đâu rằng bao năm nay, đi đến đâu tôi cũng rất thích có tiếng chim hót, dù là bất cứ chim gì, nhưng ở cái thành phố chục triệu dân này thì làm gì có Cò, có Vạc, có Chèo Bẻo hay chim Gáy, chim Sáo… kia chứ, chỉ còn chim Sẻ thôi. Vì vậy mà tôi quí các chú lắm, vậy là sáng nào tôi cũng  cho các chú ăn .

Ban đầu thì gạo để cả tuần, không thấy bóng dáng một chú chim nào đến ăn, tôi vẫn kiên trì và thế là một chú đến rồi hai chú rồi thì cả đàn kéo về. Thế là cứ mỗi sáng tôi mang gạo ra rắc ngoài ban công khi trời còn tối đất, khoàng gần bảy giờ sáng thì các chú chim mới đến ăn, có lần một chú chim Sẻ bay lọt vào trong nhà nó bị thương và đói khát lắm, chú không thể nào bay ra được tôi bắt mãi mới được, nằm trong hai bàn tay tôi mà chú cứ run lên, tôi phải lấy sữa và bột dinh dưỡng trẻ em pha với nhau, sau một hồi áp cái đầu bé xíu với bộ lông mượt như nhung vào má tôi và nói với nó rằng “chim ơi đừng có sợ, hãy ăn đi rồi nghỉ ngơi một lúc, khi nào khỏe thì hãy bay về nhà nhé, chắc là cả nhà chú đang chờ đấy”.

Chú ăn xong, tôi để ra ngoài ban công và khép cửa lại, hơn hai giờ sau thì chú  chim cất cánh bay đi.

Ngoài trời mưa và dông bắt đầu kéo đến, mưa dông thế này không biết đàn chim Sẻ ở đâu, có biết đường mà trú ngụ tránh mưa không nữa. Ngày mai đàn chim có biết đường mà quay về.

Sáng nay vẫn như thường lệ tôi lại lấy gạo mang ra ngoài ban công như mọi hôm,  biết là gạo hãy còn đó nhưng tôi vẫn rắc thêm biết đâu khi quay về chúng rủ thêm bạn hay đói quá các chú có nhiều mà ăn.

–    MiMi con ở nhà nếu các bạn con bay về con đừng ầm ĩ làm các bạn sợ nhé

Nó ngoáy đuôi lia lịa ra điều hiểu ý, chắc nó cũng mong đàn chim về như tôi, nó cũng vui  lắm mỗi khi thấy các chú chim ríu rít bay nhảy ở ban công và cửa sổ, nó cứ đứng trong cửa nhìn ra cái đầu nghiêng bên này ngó bên kia, hai mắt tròn soe cái đuôi cuộn tròn trên lưng thì gạt lia lịa giống y như cái cần gạt nước của xe bốn bánh , miệng thì hí hí ra điều thích thú lắm.

Chiều về tôi vội ra mở cửa xem gạo có hết không, vẫn còn nguyên, thế là lại một ngày nữa không thấy các chú chim trở về . Con MiMi thấy tôi buồn nó cũng buồn theo, nó ra ban công ngó bên này bên kia, cái đuôi không còn ngoáy, cái miệng không buồn hí hí nữa hình như nó cũng linh cảm thấy có điều chẳng lành với các chú chim như tôi. Thế là lại thêm một ngày nữa đàn chim không trở về.

Lại một buổi sáng nữa tôi vẫn rắc gạo và cầu mong cho đàn chim bình an trở về. Tới chỗ làm tôi thấy bồn chồn và cứ suy nghĩ linh tinh không sao tập trung và còn tự tin là đàn chim sẽ trở về như hai hôm trước nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng là sáng nay đàn chim sẽ trở về .

Thế là hết, gạo vẫn còn nguyên, mưa mấy ngày nay đã làm ướt hết có hạt đã vỡ vụn do bị ngấm nước nhiều. Có lẽ nào đàn chim đã bị bắt, bì làm mồi cho các quán nhậu hay bị bắt để làm chim phóng sinh?

Làm mồi nhậu thì hỡi ôi vì chim bé nhỏ yêu ớt quá, con người thì lại to lớn, lại có đầy đủ quyền năng và mưu trí để bắt,  con người được Chúa ban cho cái quyền ấy mà.

Còn làm chim phóng sinh, có tốt hơn không? Cũng khổ lắm, chen chúc trong cái lồng trật trội, đói khát, sợ hãi … cái chết cũng kề cận từng giây, từng phút, có khi chưa kịp được phóng sanh thì đã chết tức tưởi rồi, được tự do rồi thì cũng không còn đủ sức mà bay, rồi cũng bị bắt lại mà thôi. Hỡi ôi số phận của những chú chim Sẻ.

Tôi không thể hình dung nổi một ngày nào đó, ngay cả tiếng chim Sẻ cũng không còn nữa thì đất nước này sẽ ra sao nhỉ? Tôi lại bất chợt thèm khát những hình ảnh ở châu Âu, từng đàn chim bồ câu sà cả vào lòng người, hay quấn quít  bên chân du khách hàng đàn  như những người bạn tri kỷ.

Sài Gòn tháng 10 năm 2011