Truyện Bóng Áo Nâu(phần 3- Lễ Phật Ðản )

Mùa Phật Ðản, chùa Phổ Quang cũng như rất nhiều chùa khác trong thành phố tổ chức xe hoa và lễ đài rất trang nghiêm, hoành tráng. Buổi chiều, sau thời mông sơn thí thực, Chơn Thanh và Chơn Hòa được quí thầy gọi đi dự lễ Phật Ðản tại lễ đài trung tâm Việt Nam Quốc Tự. Chơn Thanh và Chơn Hòa nhỏ con nhất nên được quí thầy cho ngồi trên xe hoa làm “chư thiên” tung hoa cúng dường Ðức Phật. Xe đi chầm chậm qua các ngả đường Yên Ðỗ, Hai Bà Trưng, Trần Quốc Toản...

Sơ thiền

Với hắn, bây giờ những cuộc đi gần như là sự đào thoát, và những lúc như vậy thường chỉ tổ khoét sâu thêm lỗ trống vốn đã nhiều loang lở. Những bức tranh không còn đến nữa. Những dòng chữ què quặt vàng vọt như bầy kiến trên các trang giấy xếp đầy những ngăn tủ. Nó không còn đủ sức để hoàn tất bất cứ việc gì. Những giấc mơ cũng biến mất. Cách giải trí cuối cùng hữu hiệu là giấc ngủ đen kéo dài nối liền từng mảng trắng.

Phật ở Kyongju

Tôi nhìn vào bức vẽ trên tay Kim. Những nét đen mộc mạc mà linh hoạt trên nền trắng. Cũng một chữ quen quen nằm ngay ngắn phía dưới. Giờ đây tôi đã đọc rành chữ Hàn, đủ để nhận ra là chữ “Phật”. Nhưng khi nhìn sâu vào bức tranh, tôi ngạc nhiên không thấy Kim vẽ chân dung Phật tổ mà chỉ thấy hình ảnh rừng Kyong-Ju mênh mông, với những hoa cỏ mọc hồn nhiên bên nhau không oán thù.

Bố dượng

Thu Thủy cầm những tờ giấy bạc mới ken, chàng thanh niên lịch sự đưa cho nàng, gọi là phụ giúp gia cảnh khó khăn, nàng ngần ngại nhưng rồi cũng phải nhận trước sự nài ép của anh ta.

Vu lan phụ mẫu

Mùa lễ Vu lan đã sắp đến. Nếu như mọi năm thì tôi chỉ biết lên chùa tụng kinh và thắp hương cho cha tôi vì ông đã mất từ gần mười năm nay. Tụng kinh, thắp hương cho cha và hồi hướng đến cha mẹ, mẹ tôi tuy đã già lắm, nhưng vẫn còn tại thế.

Cửa từ bi

Thiên hạ cứ gọi chị là Chị Sáu (mà chẳng biết số Sáu đó ở đâu ra?) Nếu nói về cấp bậc trong anh em thì đáng lý phải gọi là Chị Tư mới phải. Nhưng có Tư hay Sáu gì chị cũng rất ghét, từ nào tới giờ, chị chẳng thích ai gọi chị theo thứ bực, nhưng ghét thì… để bụng, chị cũng chẳng càm ràm ai bao giờ…

HT. Thích Thánh Nghiêm: Cuộc sống cuối đời của tôi vô cùng thanh thản

Cuộc sống lúc cuối đời của tôi, phần lớn thời gian là ở Đài loan. Duy nhất có một lần tôi đã đi Mỹ vào mùa thu năm 2006.

Ống trúc tháng năm

Xoảng… Lý và Tâm, hai anh em nó đang nhặt từng đồng cắc, phân loại 5000, 1000 và 500 đồng, sau đó đếm lại kết quả một năm nuôi heo, với số tiền nhỏ bé này đủ mua một ít vở cho mấy em nghèo bên cạnh nhà.

Đón tết

Suốt mấy tháng bão bùng mưa gió, cả chùa gác tất cả công việc bên ngoài, thì giờ chỉ để dành cho các chú ôn tập kinh điển, giáo lý, học chữ Hán, Pàli, Anh văn, đọc sách truyện và hành thiền. Tiết tháng chạp trời đã tạnh ráo, các chú bắt đầu thêm phân cho bí, bầu, các loại su, bắp cải và rau xanh.v.v... Công việc thì bề bộn, nhưng không khí sống động, vui tươi. Các chú vừa cuốc đất, vừa trồng tỉa, vừa luận dạo, vừa làm thơ... mà quên hẳn năm mới kề bên lưng.

Hư ảo một màu hoa

Hiền ngước mắt nhìn lên ngôi Bảo Điện, cô đang khấn nguyện với Đấng Bản Sư. Cô cầu nguyện cho mẹ, cho kẻ mất người còn đều được tận hưởng niềm an lạc vô biên trong mùa Vu Lan Thắng Hội này.

Bài xem nhiều