Phật đi rồi Toại ơi! – Đỗ Thiền Đăng

 Chùa nằm trên một cồn đất nhỏ bên cạnh dòng sông quanh năm nước lớn. Đêm, nghe tiếng ễnh ương ồm oam hòa với tiếng nước vỗ lên bờ kè đá trước hiên chùa oàm oạp. Chùa quê vách lá, gió thản nhiên ùa vào ù ù buốt lạnh. Mái tôn có dăm ba chỗ mục, đôi lúc ngồi tụng kinh, giữa tiếng chuông, tiếng mõ, chợt nghe lẫn cả tiếng nước mưa từ trên mái nhà long tong nhỏ xuống. 

Mộng đời bất tuyệt – tùy bút Nguyễn Tường Bách – NXB Văn Nghệ

Ừ! Thì đi, những chuyến đi mê mải, bàn chân thèm ruổi rong đã qua bao nẻo đường bất kể phương tiện: máy bay, tàu hỏa, tàu điện, xe hơi cũ nát, đôi chân rách bươm bụi đường...

Gởi về Thầy

Nhận được tin Giáo sư Minh Chi mất, tôi cũng như bao lưu học sinh Việt Nam, không khỏi hụt hẩng và xúc động, dù biết rằng thầy bệnh hơn một năm.

Con chim sẻ

Một ngày vừa lên bên ngoài khung cửa. Bình minh. Mùa xuân. Nắng nhẹ lung linh trên những đọt lá xanh non. Rời bàn viết, Nhà Sư đi lần về phía cửa sổ. Muôn hoa nở đầy vườn. Nhà Sư vươn vai đón nhận làn thanh khí mát mẻ của đất trời mà cảm nghe một hoà điệu mênh mông, chan hoà với vạn vật.

Tiếng gọi đò

Nhà tôi cạnh bến đò. Qua sông sang bên kia là chợ Thành. Ba ngày phiên xép. Năm ngày phiên chính. Từ sớm tinh mơ, bến đò đã huyên náo tiếng cười. Lái đò là một chị gái góa. Chồng chị đi bộ đội vào miền Tây rồi không về nữa. Ngày ngày, chị đưa hàng trăm hàng ngàn người qua sông, nhưng riêng chị thì vẫn cắm sào. Đêm đêm, thi thoảng tôi nghe vẳng lên từ bến sông tiếng gọi đò “Đò ơi…ơ…ơơơ…”.

Bài xem nhiều