Ký ức chùa làng

Không biết tự bao giờ, người dân vùng quê tôi đã hình thành tập tục ngày Tết lên chùa thắp hương khấn Phật ban cho mưa thuận, gió hòa, mùa màng bội thu, xóm làng đồng lòng làm ăn tấn tới. Tuổi ấu thơ, mỗi lần lên chùa thắp hương niệm Phật, bà nội thường đưa tôi đi cùng.

Trong nhật ký Ô mai

Lúc nào chị cũng loay hoay đi tìm Phía-Bên-Kia của cuộc đời. Chưa hẳn là sự Chết, cũng chưa hẳn là một sự bình an vĩnh cửu như một thứ Thiên-Đàng xa vời nào đó. Mà là một cái gì đó, hình như cực kỳ giản đơn như một vài lần chị nhặt được trong một trang kinh, hay một lời thốt lên của một vị đại đạo sư...

Nhụy Nguyên “lập thiền”

Người đời thì lập ngôn còn Nhụy Nguyên thì “lập thiền”. Thú thực tôi chưa hiểu hết dụng ý của Nhụy Nguyên khi đặt tên cho tập thơ đầu tay của mình là Lập thiền. Bản thân từ Hán Việt vốn ẩn chứa nhiều tầng nghĩa.

Ngoài tiếng thu ca

Nhắm mắt lại tưởng đêm về quá khứ Em nghe gì ngoài tiếng Thu ca Gió trở lạnh mây bay về tứ xứ Khoảng trời Không rỗng lặng la đà

Nếu trở thành tu sĩ

Những lúc lắng nghe chia sẻ của nhiều bạn trẻ: “Sư ơi! Con muốn đi tu”, trong cõi lòng lại chợt nhớ về những tháng ngày đầu đời của mình, dõng mãnh, kiên quyết, đầy nghị lực và có thể bất chấp mọi thứ để đạt được ước nguyện. “Mẹ không cho con đi tu là con bỏ nhà đi bụi”.

Tâm ảnh Trúc Lâm

<FONT face=Arial size=2>Trước thời kỳ Phật giáo Tranh đấu cho quyền Tự do và Bình đẳng Tôn giáo năm 1963, tại Huế, có một danh xưng truyền thống phổ biến mà người bình dân cũng như hàng quý tộc Phật tử xứ này luôn dùng xưng hô với quý Thầy cao niên hàng danh tăng, đạo hạnh, đó là tiếng “Ôn”.  Trong ngữ âm tiếng Huế, từ “Ôn” được phát âm một cách khiêm cung, trìu mến, trang trọng bằng âm hưởng “ôôn” nằm lưng chừng giữa ngữ âm cuối “ôn” trong tiếng Bắc và “ông” trong tiếng Việt phổ thông.</FONT>

Vào đời

Chiếc xích lô vừa chạy vào bến, Từ Huệ dáo dác tìm chuyến xe mình sẽ đi. Kia rồi, chiếc xe màu xanh dương với biển hiệu Miền Đông-Bàu Lâm mà Từ Huệ đã đi mấy lần với cô bạn. Lên xe, Từ Huệ chọn chỗ ngồi ngay cửa sổ cho vừa thoáng mát, vừa mặc sức nhìn cảnh vật bên ngoài.

Người trồng hoa và chàng tu sĩ

Ngoại ô thị trấn Osaka có một lâu đài cổ, nằm trong khu vườn mênh mông, yên tĩnh. Lâu đài chỉ còn là những bức...

Nhớ mùa sen Hà Nội

Những đóa sen trăng trắng, hồng hồng thấp thoáng về lại trên những nẻo đường Hà Nội. Những đóa hoa còn mọng sương khẽ khàng nhô lên phía sau chiếc nón lá bạc màu của những người phụ nữ bán hàng rong.

Khóc "Nước mắt chú trâu"

- Dì , Dì xem chưa, từ nay con không ăn thịt bò nữa đâu, Dì đừng có mua.

Bài xem nhiều