Vài kỷ niệm ngày gặp HT. Thích Mãn Giác

Một ngày hạnh ngộ với Hòa Thương Thích Mãn Giác đã khấc trong lòng tôi những ấn tượng sâu đậm và những kỷ niệm khó quên. Hòa thượng Thích Mãn Giác và tôi chưa bao giờ gặp nhau nhưng đã từng biết nhau ngang qua những thông tin của giới văn nhân, nghệ sĩ hoặc các bậc tăng ni. Tôi được biết rằng Hòa thượng không chỉ là một vị cao tăng mà còn là một giáo sư lỗi lạc, một nhà thơ đã để lại nhiều bài thơ đầy Thiền vị, một người yêu chuộng văn chương nghệ thuật.

“Nghe tiếng hoa khai…”

Sáng 13.10.2006, được tin Thầy Mãn Giác viên tịch. Mặc dù đã biết Thầy mang trọng bệnh, có thể ”mất“ đi bất cứ lúc nào, và chuyện sinh tử, “có, không“ đã như những ”đùa bỡn tháng ngày“ (1) đối với vị Thiền sư có giọng nói mềm hiền như mật ấy, nhưng tin đến vẫn làm giật mình!

Bên Thầy Mãn Giác – những ngày ngắn ngủi không thể nào quên

Suốt tuần qua, tâm tôi lo lắng chuyện mẹ già 95 tuổi bị ngã chấn thương cột sống phải nằm một chỗ ở Đà Lạt, thân lại bệnh đi lại nhiều mệt mỏi, nhiều khi phải uống thuốc giảm đau. Tối hôm 15-10-2006, tại TP HCM, mở e-mail ở nhà con gái được tin Thầy Mãn Giác vừa thị tịch ở Los Angeles vào lúc 7 giờ 55 ngày 13-10-2006, tôi hết sức bàng hoàng.

Ký ức chùa làng

Không biết tự bao giờ, người dân vùng quê tôi đã hình thành tập tục ngày Tết lên chùa thắp hương khấn Phật ban cho mưa thuận, gió hòa, mùa màng bội thu, xóm làng đồng lòng làm ăn tấn tới. Tuổi ấu thơ, mỗi lần lên chùa thắp hương niệm Phật, bà nội thường đưa tôi đi cùng.

Hãy thả diều chơn không

Vị bô lão có ý kiến là nên làm những con diều bằng giấy thả lên trên trời để theo dõi tình hình. Dân làng thay nhau cắm cúi làm những con diều lớn nhỏ tùy khả năng mình y theo lời dặn của vị bô lão. Họ thay phiên thả diều lên trời dưới cơn mưa tầm tã. Những con diều lần lượt được thả lên bầu trời xám xịt. Những con diều mang theo niềm hy vọng của những người đau khổ.

Nhớ chùa

Xin giới thiệu bài thơ bất hủ của Hòa thượng Thích Mãn Giác, bút hiệu Huyền Không về hình ảnh ngôi chùa Việt Nam.

Thi kệ nhật dụng

Những bài thi kệ này cần được học thuộc lòng để thực tập hàng ngày. Mỗi câu của bài thi kệ đi theo một hơi thở, câu đầu đi với hơi thở vào, câu hai đi với hơi thở ra, vân vân. Mục đích của sự thực tập là duy trì chánh niệm để an trú trong giờ phút hiện tại.

Một thóang Trung Quốc – Kỳ II: Cảm nhận 15 ngày ở trung quốc

Trong những ngày lưu lại Vũ Xương, tôi có duyên được các Tăng Ni du học sinh hướng dẫn đi thăm hai ngôi chùa Bảo Thông và Quy Nguyên cùng một vài khu du lịch. Tuy thời gian ngắn nhưng chuyến đi đã lưu lại nhiều dấu ấn tốt đẹp về một đất nước láng giềng phát triển. Đoàn chúng tôi gồm chư Tăng Ni tháp tùng, vị tri khách chùa Trác Đạo Tuyền cùng hai Phật tử Trung Quốc, thầy giáo Lý Quốc Bình và biên tập viên truyện của Vũ Hán, cùng đến Hoàng Hạc Lâu. Đây là một thắng cảnh mà tên tuổi và các giai thoại của nó gắn liền với nhà thơ Thôi Hiệu trong kho tàng văn học Trung Quốc.

Một thoáng Trung Quốc – Kỳ I : Du học Tăng Ni Việt Nam:...

Trong dịp hè, nhân tiện có một số du học Tăng về thăm Việt Nam trở lại Trung Quốc, tôi tháp tùng với họ làm một chuyến “du hành Trung Quốc” bằng tàu hỏa. Có thể nói, đây là lần đầu tiên tôi đi nước ngoài bằng đường bộ và hành trình này cũng có nhiều điều thú vị mà chúng tôi nói vui với các vị tăng cùng đi là cuộc du hành ‘Tăng ba-lô’

Phật là cha mẹ

Có thể do chủ quan, do cảm nhận, do kinh nghiệm hành trì của riêng mình, mỗi khi nhớ tới, mỗi khi thầm đọc những câu kinh, những lời Phật dạy, tôi vừa liên tưởng tới Phật, cùng lúc vừa liên tưởng tới cha mẹ, tôi cảm nhận có đức Phật ở trong mình thì cùng lúc tôi thấy có cha mẹ ở trong lòng mình.

Bài xem nhiều