Thầy như viên phấn hao mòn
Trong phật học viện Huệ Nghiêm những năm ấy, thầy là tăng sinh nhỏ tuổi nhất nhưng sức tu và lực học không kém các huynh đệ đồng môn. Ngoài những giờ chấp tác, hầu hết thời gian thầy đều dành cho việc tu học. Những khi nhàn rỗi, thầy thường bách bộ trong khuôn viên chùa với phong thái thanh thản nhẹ nhàng. Khi nghe hỏi : - Thầy khỏe không?
Hướng chân thầy – Thu Nguyệt
Con nhìn lên phía bảng đen
Tưởng như hình bóng thân quen vẫn còn...
Tang phấn – Tâm Huệ
Con thờ thẩn lật hoài từng trang vở
Mong nhặt được dù một hạt phấn ngày nao
Con nâng niu nâng từng viên phấn gãy
Nhớ giọng thầy xưa và bài giảng hôm nào.
Nét buồn – Minh Nhẫn
Thầy ơi! Diệu pháp vô nghì
Thầy chưa thuyết trọn đã đi vội vàng.
Lời thầy vang mãi – Huệ Liên
Vẳng bên con những lời vàng
Nghe trong sâu thẳm còn vang tiếng thầy
Vẫn rất gần
Thứ bảy chiều nay vắng bóng thầy
Sân trường sao lắm lá vàng bay
Phấn rơi còn trắng trên bục giảng
Mà đã về đâu tiếng giảng bài?!
Còn mãi
Thầy về cõi tịnh an nhiên
Tăng ni phật tử mọi miền tiếc thương.
Pháp thân bất diệt
Vẫn biết tử sanh là cửa ngỏ ra vào, là trò chơi cút bắt, là định luật tất nhiên, không một ai trốn tránh được, nhưng sao lòng chúng con vẫn quá ngậm ngùi..
Những đợt sóng
Quyển Thành Thật Luận nằm trên kệ sách lúc nào cũng như một ánh mắt cứ dõi theo tôi. Từ ngày TT. Chơn Thanh viên tịch, tôi được BGH trường phân công dạy thay môn này. Tôi cảm thấy một áp lực nặng nề đè nặng. Mỗi lần cầm đến quyển kinh, tôi thấy lòng nặng trĩu, không biết rồi mình có làm tốt được công việc còn lại này của thầy hay không?.
Pháp lữ không xa
Sự hiện hữu của thầy là một dấu ấn sâu đậm vượt thoát thời gian trong lòng tăng ni phật tử. Thầy là một nhà mô phạm sống một đời gương mẫu, giản dị tràn trề tình thương và rộng lượng nhân từ. Thầy đã thể hiện tinh thần vị tha, trong sáng. Những lời giảng dạy của thầy đã đi sâu vào tâm thức bao thế hệ học trò, tạo nên một ấn tượng không nhỏ trong đời sống tu tập của họ.






