Tản mạn về nụ cười của các thiền sư

Hạnh phúc thường được biểu lộ bằng nụ cười. Trong cuộc sống đầy biến động này, con người luôn khát khao hạnh phúc sẽ đến với chính mình, với mọi người. Cũng vậy, các thiền sư trong quá trình học đạo, hành đạo, chứng đạo đã từng mỉm cười để biểu đạt sự hỷ lạc, đó là nụ cười được xuất phát từ trong nội tâm khi các ngài đã an trú và liễu ngộ các pháp.

Tùy bút mùa lụt

Quê tôi xứ Huế mỗi năm lụt vài lần, đó là điều ai cũng biết. Như một người đẹp khó tính, sông Hương có nhiều khuôn mặt. Sông chảy từ Tây sang Đông nên trong buổi hoàng hôn, ánh chiều đọng lại dọc theo dòng, sông sáng lên như một giải lụa giữa hai bờ sẩm tối. Nếu trong bầu trời mọc một mảnh trăng non, dòng sông sẽ mềm mại không sao tả xiết. Thế nhưng vào mùa lụt thì cũng chính dòng sông đó lại vùng lên tràn bờ, ào ạt chảy một thứ nước đục ngầu, mang theo vô số củi đen, cây gã.

Hương sen

Hoa sen “tròn mà nhọn”. Đó là một câu của thời xa xưa, khi tôi mới vỡ lòng tập đọc. Mới nghe câu này người ta dễ thấy có gì vô lý. Thế nhưng nếu từng ngắm hoa sen, người ta thấy quả thật nó “tròn mà nhọn”. Hoa sen lúc còn “búp” cũng thế mà mỗi cánh hoa lúc đã nở cũng “tròn mà nhọn” như thế. Hình dáng giản đơn đó của hoa sen - ngờ đâu - là cách tôi dùng để phân biệt hoa sen với các thứ hoa cùng loại, ngày sau khi lớn lên.

Hoa trên cát

Ấn tượng của đại dương đậm nét trong ta là không gian mênh mông với vô số sóng biển nhấp nhô. Trên thế giới có những vùng như biển mà không phải biển. Đó là sa mạc.

Cõng người

Xưa, có hai thiền sinh có việc phải hạ sơn. Trên đường đi, đôi bạn gặp phải một thiếu nữ xinh xắn ngồi buồn rầu bên vệ đường.

Bông sen trong lửa hồng

Trong đạo Phật, Trần Nhân Tông được coi là một Phật đà Việt Nam. Với việc khai sáng ra dòng thiền Trúc Lâm, ông được suy tôn là Trúc Lâm đệ nhất tổ. Trong lịch sử, Trần Nhân Tông là một đấng minh quân. Trong lĩnh vực quân sự, ông là vị tướng tài hai lần dẹp tan quân Nguyên Mông hùng mạnh.

Bổn sư

Ngày nào cũng vậy, lúc nào con cũng mong sẽ nhìn thấy đôi mắt, nụ cười, dáng ngồi tĩnh tại của Người. Nhìn đôi mắt ấy, con có thể mỉm cười hay bật khóc mà không cần cố gắng. Nhìn đôi mắt ấy, con lại tự nhủ mình phải sống thật tốt, thật hỷ xả và lòng chỉ có yêu thương mà thôi.

Nhật ký mùa Phật đản Huế- 2006

Hoà nhập với dòng người khắp nơi trên mọi nẻo đường tưng bừng cờ hoa rực rỡ cùng nhau đổ về các “điểm nóng” đón mừng Phật đản, chúng ta mới thấy được không khí Phật đản PL.2550. Trong dòng người kéo dài vô tận đó, tôi nhìn thấy những niềm vui, những nụ cười, những lời nói đầy tự hào của người Phật tử Huế về Phật giáo. Tinh thần Phật đản đã thật sự ngập tràn trên quê hương cố đô.

Vẽ cây, vẽ chim

Tôi nghe tin nhà văn Nguyễn Ngọc Tư bị kiểm điểm cứ tưởng như chuyện đùa.  Nhà văn này, và tác phẩm của cô, đôn hậu, trong sáng như một khung trời xanh.  Ai tưởng tượng được sấm sét có thể nổ trên bầu trời thanh bình đó? Cô bị đánh mà ai cũng thấy đau.  Cây viết trên bàn như cũng rùng mình.  Kim đồng hồ quặn một phút mặc niệm.  Cho văn chương.

Thiền đàm với gốc cây

<FONT color=#996633 size=2><FONT color=#000000>Sáng sớm cuối tuần làm vườn, tôi bỗng khám phá ra một điều thú vị là “Tôi đã đi đâu?”. Ngày thường, suốt giờ làm việc, chỉ nghe đầu dây bên kia “Tôi... tôi”; đằng này cũng “Tôi và tôi”. Cái Tôi hiện lù lù giống một gã lì lợm. Chỉ thỉnh thoảng mới có “chúng tôi, chúng ta” và họa hoằn lắm mới nhân danh bàng dân thiên hạ.</FONT> </FONT>

Bài xem nhiều