Mẹ và em

Tháng Bảy. Tháng Bảy mưa ngâu. Từ trong huyền thoại, Ngưu Lang và Chức Nữ, sau một thời gian dài biền biệt cách xa, đã gặp nhau ở bến sông Ngân, bên nhịp cầu Ô Thước cùng hòa chan bản tình ca tha thiết, hân hoan.

Vu Lan nhớ mẹ

Đến mùa Vu lan Báo hiếu, nhìn những đóa cẩm chướng màu trắng cài lên áo, lòng ngùi ngùi nhớ mẹ.

Bình bài thơ “Cáo tật thị chúng” của Mãn Giác Thiền Sư: Đến ngộ...

Sử liệu về ông không nhiều, chỉ biết ông “đến đâu cũng có đông học trò... vua Lý Nhân Tông và Hoàng hậu rất trọng đãi ông, cho làm một ngôi chùa bên cạnh cung Cảnh Hưng, mời ông đến ở để tiện hỏi han về đạo Phật và bàn việc nước” (1a). Di sản thơ văn của ông vẻn vẹn có một bài Cáo tật thị chúng, mà tiêu đề lại do Lê Quế Đường tiên sinh đặt cho.

Đọc Đức Phật, nàng Savitri và tôi: Phật sử và hư cấu văn chương

Tinh thần giải thiêng cũng xuyên thấm trong quan điểm của tác giả về quá trình Đức Phật hoằng dương đạo pháp và xây dựng giáo hội. Để một triết thuyết có thể trở thành một ý thức hệ tư tưởng – như sau này Phật giáo trở thành quốc giáo ở nhiều quốc gia Đông Á và Đông Nam Á - thì sự tỏa sáng từ bản thân nó chưa đủ.

Ôn Mật Hiển chùa Trúc Lâm

Không biết tôi đã lên chùa Trúc Lâm với mẹ vào tuổi nào, lúc lên tám? mười hay mười hai? Chỉ nhớ rõ nhất năm mười sáu, theo gia đình lên Trúc Lâm kị tổ và thăm mộ ông nội nằm sau lưng chùa, mắt tôi rỡ ràng khi đi qua vòm cổng trúc lá ngà, nắng mai vàng óng trên thân tre uốn mình kẽo kẹt trong gió sớm, bất chợt cho khách cái cảm giác lạ lùng như vừa từ giã bụi trần bước vào một cảnh giới phiêu diêu khác, Trúc Lâm hiện ra thanh nhã, từ bi, an lạc với hồ sen bán nguyệt và lá trúc che ngang.

Truyện Bóng Áo Nâu (phần 4: Khói hương )

Bước vào Viện Cao đẳng Phật học Huệ Nghiêm, một trong những cảnh quan thu hút cái nhìn của mọi người là ngôi bửu tháp Phổ Ðồng. Ngọn tháp như vươn hẳn lên giữa bầu trời cao xanh lồng lộng với bảy tầng. Tháp cao chừng 34 thước, không chạm trổ hoa văn, không màu sắc sặc sỡ, nhưng với nét bình dị ấy, ngọn tháp lại càng uy nghiêm, sừng sững hơn.

Áo nâu còn mãi

Con xếp vội những chiếc áo cũ, để lướt qua cái cảm giác nghèn nghẹn, cay xé đến  tận mắt. Những chiếc áo ngày xưa, đơn sơ mộc mạc, nhưng chứa đựng biết bao tình cảm thầy trò, đơn sơ mà chất đầy những nỗi niềm kính tiếc không nguôi.

Tấm gương tinh tấn

Bốn năm trôi qua dưới mái trường Phật học Vĩnh Nghiêm, chúng con được núp dưới bóng từ bi của thầy che chở. Thầy đã cho chúng con  những dòng sữa Pháp, cơm Thiền.

Người thầy thân thiết, bao dung

Lần đầu tiên học chữ Hán tôi rất sợ vì ám ảnh bởi câu nói của những người già: “mắc như chữ Nho”. Ðến giờ Phật học giáo khoa thư, tôi lo lắng nhìn ra cửa lớp để xem vị nào phụ trách môn học này.

Hạnh nguyện lợi tha

Chúng con còn nhớ mỗi khi lên lớp thầy hay nói: “Học trò ba ngày không đọc sách, trên mặt đóng rét khó coi, nói năng thì nhạt nhẽo khó nghe...” giờ đây ngồi một mình bên giá sách, nhìn lên di ảnh của thầy, con mới thấm thía lời dạy năm xưa.

Bài xem nhiều